MẸ
Kính dâng
hương hồn Mẹ
Nguyễn
Hoàng Thọ
Mẹ đi lặng lẽ
như không
Mà con ngơ
ngát giữa dòng phù sinh
Kèn ai thổi
khúc vô hình
Lênh đênh thân
mẹ một mình cõi xa
Chín mươi mùa
cúc vàng hoa
Chín mươi hạ
trắng rợp nhà bóng sen
Chín mươi năm,
một ngọn đèn
Lung linh như
thể vầng trăng quê nhà
Bây chừ sớm
lại chiều qua
Con đi nhặt
hạt lệ nhòa trong mưa./.
(Viết cho con gái Ngân Thảo)
Con dạy trường trên phố
Về trường con, đường dài
Qua trường ba, mấy bước
Ba vào nghề từ trước
Con lần bước theo sau
Cha con mình gặp nhau
Tóc xanh cùng đầu bạc...
Mùa xuân đi gieo hạt
Bão nổi giữa vô minh
Thôi rồi chiếc lá xanh !
Rưng rưng dòng lệ trắng !
Chừ đường xuôi, phố vắng
Lặng lẽ một dòng trong
Giữa trời mây sông ngân
Lung linh màu cỏ biếc.
Đà Nẵng, 15.11.2005
ĐÊM CUỐI ĐÔNG
Nguyễn Hoàng Thọ
Mưa
giăng mờ lối thung ngàn
Hiên Tây trắng tóc trăng tàn nghìn khuya
Rét lên đêm, rét xuống ngày
Chênh vênh chiếc cánh cò bay ngặt nghèo
Mù sương bên đỉnh cheo leoHiên Tây trắng tóc trăng tàn nghìn khuya
Rét lên đêm, rét xuống ngày
Chênh vênh chiếc cánh cò bay ngặt nghèo
Gót phiêu du chạm mây treo lưng trời
Chập chờn thả mộng rong chơi
Giấc xuân thấp thoáng trên mười ngón tay./.
LỖI HẸN VỚI DÒNG SÔNG
Mặt trời cha
Thắp lên trong con bầu
nhiệt huyết
Vầng trăng mẹ
Cho con trái tim yêu
thương tha thiết ở trên đời
Rồi cha lặng lẽ đi tìm
hoàng hôn vĩnh cửu
Bóng mẹ- vầng trăng
lung linh cuối trời giông bão
Trái tim con thương
tích nhiều bề
Con đi nhặt những lá
vàng thu năm cũ
Sưởi ấm hồn cha
ấp iu lòng mẹ
Bầu nhiệt huyết con
nấu nung thời trai trẻ
Tung tẩy nơi đâu
cuộc đời dâu bể
Để bây giờ lỗi hẹn với
dòng sông
Sài Gòn 25.10.2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét